Chiếc
Lá Cuối Cùng
“Nhớ
họa sĩ Lê Trung”
Người họa sĩ
dầm mình trong tuyết đổ
vẽ chiếc lá “ mùa Đông”
giống hình mảnh trăng non
soi trên dòng suối biếc
chàng vẽ miệt mài, vẽ tha thiết …
mặc cho gió tuyết gào thét xôn xao
lắc lư bao chiếc lá úp mặt sắp xa cành !
Người con gái
mang căn bịnh “trái ngang”
nằm nhìn định mệnh oái oăm
xuyên qua bóng ảo mờ bên song… loang lổ
nàng đếm từng cánh lá khô rơi
để quên lời hứa nguyện ....tuyệt vời
“Chúa ơi! Nếu tình con không rời rã
Xin cho chiếc lá cùng con
còn được gặp mặt trời lên!”
Bình minh
những sợi nắng giăng ngang khung thủy tinh
cô gái vét cạn thị lực long lanh
nhìn chiếc lá xanh treo giữa trời tuyết đổ
nàng mĩm môi thầm gọi tên người yêu
trong nỗi bồi hồi xúc động . . . chơi vơi
"Anh ơi! chiếc lá chưa nỡ lìa cành
Sao mình lại đành xa nhau?!"
Ba mươi năm sau
tại phòng trưng bày "Tội Ác Tình
Yêu"
một người đàn bà ngất trên vai chồng
khi xem bức họa “Chiếc Lá Cuối Cùng"
với dòng chú thích:
"Người họa sĩ vẽ bức tranh cuối cùng năm
xưa
đã chết đứng - vì cóng - bên cửa phòng bệnh
viện
dưới gốc cây “mùa Đông”để nuôi ước vọng
cứu sống người con gái yêu mình . . ."
Mùa Đông
2004
Sông
Cửu
No comments:
Post a Comment