Dốc Xuân
Vòng vèo
Leo dốc ngày xuân
Lên non núi ẵm
Xuống rừng đồi ôm.
Lối mòn
Tuyết đổ đường trơn
Chông chênh ẩn hiện
Xe lòn trong mây.
Quanh Quanh
Sương phủ mờ cây
Em cười nhả khói
Chuyện đầy, chuyện vơi...
Êm êm
Khúc nhạc không lời
Đón người về hội
Sườn đồi nhú hoa.
Câu thơ
Ngẫu hứng đường xa
Hồn Nguyễn Du
Thấm lòng ta... mặn mà:
"Sen tàn cúc lại nở hoa
Sầu dài, ngày ngắn, Đông đà sang Xuân... ”(*)
Dìu Em
Qua những tảng băng
Nhớ hồ Than-Thở
Ta chờ trăng... năm nào.
Đầu năm
đi xem tuyết đổ tháng Giêng – 2001
____________________________
(*) Thơ Nguyễn Du
Nửa Đời Hợp Tan
"Tặng
Nguyễn Qui và Tố Nga"
Nửa đời trái ngang trùng dương xa cách
Gạch nối tình người ấn tích khó quên
Ẩn hiện từng đêm chặp chờn nối mạch
Nghiệt ngã tận cùng gối mộng chông chênh!
Đêm thức nhìn trăng mưa giăng cuối phố
Ngày sầu lệ đổ ngập trắng thời gian?!
Sợi tóc muối sương uốn theo đường nhớ
Người đi dang dỡ - kẻ ở muộn màng!
Biển chiều miên man sóng xô bờ cát
Gió hát thì thầm cung bậc nỉ non
Bến vẫn sắc son — sao thuyền bội bạc
Để mặc em ngồi... ru bóng cô đơn!?
Dẫu tuổi hoàng hôn nắng chiều vẫn đẹp
Khép lại đêm dài ta đợi ngày lên
Dấu ấn nụ hôn — anh nguyền trọn kiếp
Trong góc tim mình đẹp tuyệt tình em.
Tháng
Mười - 2006
Gọi
Gọi
Dòng Thơ Thức Dậy
Tặng
Hàng Ly Hương
Thả hồn ra bến nhớ
Biết tìm em ở đâu?
Dọc làng quê phố chợ
Ta hái trái thơ sầu!...
Mỗi lời tình ngọc châu
Vóc liễu em mang nặng
Cung nam lồng cung oán
Bước trần gian xa - gần...
Mịn màng chùm sương trắng
Nhuộm nắng vàng rơi rơi
Gọi dòng thơ thức đợi
Nhả tơ cột tình đời...
*
Ta biết em vẫn đợi
Tặng cho người sợi thương
Cột đôi bờ biển nhớ
Nối đường về… quê hương!
Tháng 8
– 2005
Sông
Cửu
No comments:
Post a Comment